Một hôm, họ nhà Rùa quyết định đi picnic. Với bản tính chậm chạp của mình, chúng mất bảy năm để chuẩn bị mọi thứ trước khi lên đường. Thêm mười ba năm “rong ruổi dặm trường”, cuối cùng thì chúng cũng đã đến nơi cần đến. Nhưng như vậy nào đã xong, chúng mất thêm sáu năm lẻ tám tháng nữa để cắm trại và bày biện đồ đạc tại nơi ở mới. Trớ trêu thay, đến lúc bày tiệc thì chúng mới phát hiện ra là mình đã quên mang theo mù tạt!
– Ôi, quả là một chuyện tồi tệ. Một chuyến picnic của họ nhà rùa mà không có mù tạt thì chẳng còn gì là thú vị!
– “Thiếu mù tạt thì làm sao để có thể ăn thủy hải sản và các món gỏi, ghém đây chứ?” – Chúng ngán ngẩm bảo nhau như vậy.
Sau ba năm chín tháng mười ngày than thở và tranh cãi, cuối cùng Rùa Choai, một chú rùa khỏe nhất, nhanh nhẹn nhất được cả họ tin tưởng giao cho nhiệm vụ quay về nhà lấy mù tạt. Nhưng Rùa Choai lại bảo:
– Các cụ, các ông bà, cô dì chú bác, anh chị em hàng xóm láng ngõ… biết cả rồi đấy, cháu đúng là nhanh và khỏe thật, nhưng phải cái tính đi đường hay ngó nghiêng sàng sẩy, đưa đẩy đánh võng… nhỡ may sơ sẩy làm văng vãi hết mù tạt thì sao? Thế chẳng phải xôi hỏng bỏng không, nhanh quá hóa chậm ư? Chi bằng chúng ta giao công việc này cho Rùa Nhí. Em ấy cũng khá nhanh nhẹn, lại biết vâng lời. Tuổi nhỏ việc nhỏ cũng là vừa sức.
Nghe Rùa Choai nói cũng có lý. Vậy là họ nhà rùa thống nhất giao cho Rùa Nhí đi lấy mù tạt. Tất nhiên là lúc đầu Rùa Nhí cũng giãy nảy từ chối nhưng rốt cuộc, trước sự thuyết phục của cả họ nhà rùa (vả lại con trẻ thì không nên cãi lời các trưởng bối) nên Rùa Nhí cũng miễn cưỡng vâng lời. Nó giơ chân trước lên, vừa gạt nước mắt vừa nói:
– Cháu đồng ý đi về nhà lấy mù tạt với một điều kiện: Tất cả họ rùa đang ngồi tại đây, không ai được phép tranh thủ ăn bất cứ thứ gì trước khi cháu quay trở lại đấy nhé!
Họ nhà rùa đành phải đồng ý. Thế là Rùa Nhí bắt đầu lên đường.
Nhưng rồi đã ba năm trôi qua mà Rùa Nhí vẫn chưa quay trở lại. Rồi năm năm… mười năm… rồi hai mươi mốt năm sáu tháng lẻ chín ngày!…
Cuối cùng cụ rùa Bô Lão không thể nhịn đói được nữa, bèn cắn tạm một lát chuối xanh cho đỡ thèm thuồng!
Đúng lúc đó, Rùa Nhí – bây giờ đã già và gầy hơn rất nhiều so với hơn hai mươi năm về trước – đột ngột thò đầu ra từ một lùm cây ngay bên cạnh đó và hét lên the thé:
– Đó… đó… Cháu biết mà! Cháu biết là mọi người sẽ không đợi và sẽ tranh thủ ăn trước khi cháu quay trở lại mà. Thôi thôi, cháu không đi lấy mù tạt nữa đâu!…
Nghe nói, sau đó họ nhà rùa lại mất thêm bốn năm bảy tháng có dư nữa ngồi bên mâm gỏi để họp bàn, ‘rút kinh nghiệm’… và sau cùng chúng đưa ra một số kết luận như sau:
– Rất nhiều người trong chúng ta lãng phí thời gian để suy nghĩ, toan tính thiệt hơn về việc mình cần phải làm, trong khi bạn hoàn toàn và lập tức có thể làm được nó.
– Rất nhiều người trong chúng ta lãng phí thời gian để chờ đợi người khác thực hiện những điều mà mình mong muốn, thay vì chính họ nên bắt tay vào làm.
– Và cũng có những người quá lo lắng về những gì người khác đang làm khi vắng mặt mình, đến nỗi họ không bao giờ làm được gì cho bản thân và cộng đồng cả…
– Và có thể còn có rất nhiều điều nữa, nhưng đợi họ nhà rùa kết luận xong thì mất thời gian lắm ! …