Hạnh phúc như con bướm,
Ta cứ đuổi theo hoài.
Càng đuổi càng khó bắt,
Cho đến khi mệt nhoài.
Chán nản, ta ngồi nghỉ,
Không ngớt miệng kêu rên,
Thế mà chợt nhìn lại,
Thấy hạnh phúc ngồi bên.
315
Những chuyện thuộc quá khứ,
Chẳng vương vấn làm gì.
Nếu có một bài học,
Thì nhớ mà học đi.
316
Có một sự thật nữa,
Cũng thuộc loại hiển nhiên,
Rằng cái ta yêu nhất,
Cuối cùng vẫn là tiền.
Và dù ta thề thốt
Rằng thế nọ, thế này,
Người mà ta yêu nhất
Vẫn là ta xưa nay.
Nhân đây xin được trích
Một câu chuyện như sau
Chuyện có trong Kinh Phật,
Nổi tiếng từ rất lâu.
*
Một hôm, Ba Tư Nặc,
Vua Xá Vệ thanh cao,
Hỏi hoàng hậu Mạt Lợi:
“Nàng yêu nhất người nào?”
“Thiếp yêu nhất bệ hạ.
Đó là điều tất nhiên.
Nhưng nếu ngài cho phép,
Thiếp xin được nói thêm,
Rằng người thiếp yêu nhất,
Yêu hơn hết trên đời
Là chính bản thân thiếp,
Mọi lúc và mọi nơi.
Vua nghe xong, im lặng.
Rồi Mạt Lợi hỏi ngài:
“Vậy người ngài yêu nhất,
Xin được hỏi là ai?”
“Là nàng!” Vua liền đáp.
“Thế ngài sẽ làm gì
Nếu thiếp không chung thủy?
Sẽ chém đầu? Tru di?”
Bị dồn ép nhiều quá,
Vua gật đầu và cười.
“Vậy là vua nỡ giết
Người ngài yêu nhất đời.
Giờ thì ngài tự biết
Thực ra ngài yêu ai.
Và đó là sự thật
Thiếp chẳng dám giấu ngài.”
Như ta biết, Mạt Lợi
Là con một nô tỳ,
Và chính nàng dẫn đến
Cái chết thành Ca Tỳ.
Thông minh và trung thực
Nàng trả lời giúp ta
Cái câu thường được hỏi
Ngoài đời và trong nhà.
Chính Đức Phật từng dạy,
Thực ra ta yêu mình -
Điều ấy chẳng gì xấu -
Hơn yêu mọi chúng sinh.
Có điều ta ngại nói,
Hay ta tự dối lòng.
Đó cũng là sự thật,
Dù ta thích hay không.