81
Quái thật, ông Bill Gates
Nói một câu lạ đời:
“Để làm một việc khó,
Tôi luôn chọn người lười.
Vì thích lười, người ấy
Sẽ chọn cách dễ dàng.”
Tức cái việc khó ấy
Sẽ trở thành dễ dàng?
Có thể, vì nhiều chuyện
Ta tưởng khó vô cùng.
Thực ra rất đơn giản,
Do ta mà rối tung.
82
Kẻ thù không truyền kiếp,
Bạn cũng chẳng muôn đời.
Cả ở cấp nhà nước,
Cả ở cấp con người.
Cả thù và cả bạn
Cũng có thể đổi thay.
Cả chính chúng ta nữa.
Phải ghi nhớ điều này.
83
Khi người ta tranh luận,
Cứ lặng im ngồi bên
Nói dở thành lố bịch.
Nói hay chẳng ai khen.
84
Đời có một nghịch lý:
Nhiều người không thân quen
Lại giúp ta hào phóng,
Cả khi không biết tên.
Trong khi nhiều hàng xóm,
Ta giúp đỡ hàng ngày,
Lại ghét ta vô cớ.
Thật khó hiểu điều này.
85
Cái gì mà nhiều quá,
Dẫu tốt cũng thành nhàm.
Cả nghìn lời nói đẹp
Không bằng một việc làm.
Thơ châm ngôn cũng vậy.
Đọc nhiều dễ quên ngay.
Tốt hơn, nên đọc ít,
Nhưng chiêm nghiệm hàng ngày.
Còn tôi, trời bắt tội,
Nên cứ phải viết nhiều.
Vì không thể không viết.
Không viết là tôi tiêu.
86
Tôi dám chắc phía trước
Nhiều điều tốt đang chờ.
Vậy ráng mà đi tiếp.
Đừng bỏ cuộc bao giờ.
86
Khi ai đó ác ý,
Cố tình hạ thấp anh,
Thì người đó chắc chắn
Hèn và thấp hơn anh.
87
Khi anh buồn, đau khổ,
Xin hãy nhớ một điều:
Đời này còn lắm kẻ
Đau khổ hơn anh nhiều.
Anh thấy được an ủi,
Và hiểu ra: Ở đời
Phải có lúc đau khổ.
Nếu không, chẳng là người.
88
Người thực sự dũng cảm
Lại thường là những người
Không chỉ lên tiếng nói
Vì lẽ tốt trên đời.
Quan trọng hơn, họ biết
Tự kiềm chế, lắng nghe
Người khác chỉ trích họ,
Cả những lời nặng nề.
89
Đừng phán xét người khác
Khi ta chưa biết nhiều
Về chuyện riêng của họ.
Hãy nói lời thương yêu.
Hoặc tốt nhất, im lặng,
Đặt bàn tay của mình
Lên bờ vai của họ.
Bàn tay ấm, có tình.
90
Con chó được yêu quí
Không vì tiếng sủa hay.
Đánh giá người phải nhớ
Qua công việc hàng ngày.
91
Khi nói xấu người khác,
Thì hãy nhớ rằng mình
Vừa mắc tội nói xấu,
Vừa bị người nghe khinh.
Nếu người nghe, ngược lại,
Thích nghe những lời này,
Thì người ấy chắc chắn
Cũng nói xấu hàng ngày.
92
Khi buồn và thất vọng,
Hãy nói đúng mười lần:
“Mọi cái sẽ tốt đẹp!”
Rồi anh thấy vui dần.
Thử nhiều lần điều ấy,
Thường chưa đến số mười,
Tôi đã đứng bật dậy,
Thậm chí còn mỉm cười.
93 Xưa, có một chàng nọ,
Hiền, chất phác, chàng này
Phải vào rừng đốn củi
Để kiếm ăn qua ngày.
Một hôm, đi ngang suối,
Chàng để rơi chiếc rìu,
Mò mãi vẫn không thấy,
Chàng ngồi khóc, buồn thiu.
Bụt hiện lên, hỏi chuyện,
Chàng kể hết sự tình.
Ngài hứa sẽ tìm giúp,
Đừng lo, đừng bực mình.
Rồi bụt lặn xuống suối,
Một lát sau ngoi lên
Với chiếc rìu bằng bạc.
“Không, của con màu đen.”
Ngài lặn xuống lần nữa,
Lần này lặn khá lâu,
Mang chiếc rìu vàng chói.
Chàng trai lại lắc đầu.
Chàng kêu lên sung sướng
Khi bụt, lần thứ ba,
Đưa chàng chiếc rìu sắt.
Bụt nói: “Con thật thà,
Nên xứng đáng được thưởng
Một lúc ba chiếc rìu.
Chàng trai nghe, sung sướng,
Từ đó hết buồn thiu.
Hai chiếc vàng và bạc
Bán, được rất nhiều tiền,
Chàng xây nhà, lấy vợ,
Một nàng đẹp như tiên.
Một hôm, chàng đưa vợ
Tới con suối ngày nào,
Vừa để tạ ơn bụt,
Vừa du ngoạn xem sao.
Chàng chợt để rơi vợ
Như xưa rơi chiếc rìu.
Rồi xuống suối mò mãi,
Không thấy, khóc, buồn thiu.
Bụt hiện lên, hỏi chuyện,
Chàng kể hết sự tình.
Ngài hứa sẽ tìm giúp,
Đừng lo, đừng bực mình.
Bụt liền lặn xuống suối,
Một lát sau mang lên
Một Á Hậu xinh đẹp,
Da trắng, người Thái Nguyên.
Chàng reo to và nói:
“Đây là vợ của con.”
Bụt nghe, hơi khó chịu,
Rồi bảo chàng ôn tồn:
“Chỉ mấy năm sung sướng
Mà con đã đổi thay.
Vợ của con người khác,
Chứ không phải người này.”
“Bẩm bụt, vâng đúng thế.
Con sợ như trước đây,
Bụt tặng hai vợ nữa
Thì con chết, rất gay.
Thứ nhất, vì nhà nước
Bắt một vợ một chồng.
Thứ hai, sức con yếu,
Ba vợ, kham được không?”
Bụt nghe xong, đắc chí,
Vuốt râu cười khà khà,
Thấy chàng, dẫu giàu có,
Vẫn là người thật thà.
Rồi ngài vụt biến mất.
Cô Á Hậu Thái Nguyên
Chợt biến thành vợ cũ,
Xinh đẹp và dịu hiền.
PS
Đây là chuyện có thật,
Thật đến chín phần mười.
Xin bạn đọc tự rút
Các bài học dạy đời.
94
Trên đời có nhiều cái
Không cần hiểu làm gì.
Nó tồn tại, còn việc
Chấp nhận không thì tùy.
95
Không người nào có thể
Thay đổi tương lai mình.
Nhưng ai cũng có thể
Thay đổi thói quen mình.
Mà thói quen chắc chắn
Sẽ thay đổi tương lai.
Hóa ra lại có thể
Thay đổi cả tương lai.
96
Đức Phật nói: Tức giận
Như hòn than trong tay.
Vậy đừng nên nắm mãi.
Thật thâm thúy điều này.
97
Không khó lắm để có
Trăm người bạn trong đời.
Nhưng thực sự rất khó
Để có chỉ một người.
Và người ấy duy nhất
Chìa bàn tay cho ta,
Khi chín chín người khác
Thấy ta nghèo, lánh xa.
98
Đừng khóc khi ai đó
Làm bạn thấy buồn đau.
Hãy mỉm cười và nói:
“Tôi không giận anh đâu.
Cảm ơn vì bài học.
Bằng việc làm của mình,
Anh cho tôi cơ hội
Tìm người tốt hơn anh.”
99
Trở thành giàu tưởng khó,
Mà không khó lắm đâu.
Khi anh cảm thấy đủ,
Tức là anh đã giàu.
100
Một mình giữa hoang đảo,
Không giao tiếp với người,
Anh sẽ mất khái niệm
Giàu và nghèo ở đời