Đất lành thì chim đậu.
Việc hay thì người làm.
Khi đất nước thống nhất,
Chim bay vào phương Nam.
Người miền Nam giàu có,
Cùng anh em, đồng bào,
Đã nhường nhà, nhường đất
Cho người miền Bắc vào.
Đổi lại, người miền Bắc,
Mang theo món chó mèo
Cùng thói ăn trộm chó
Của người anh em nghèo.
Cùng rất nhiều khẩu hiệu,
Và các kiểu thi đua.
Cũng may chưa mang nốt
Cái lạnh và gió mùa.
Đất lành thì chim đậu.
Việc hay thì người làm.
Tự nhiên nghĩ vơ vẩn
Về miền Bắc, miền Nam.
Tự nhiên buồn mới lạ
Mà chẳng biết vì sao.
Tôi, con chim miền Bắc,
Sắp sửa cũng bay vào.
NHỤC
Mấy cái đứa mất dạy.
Đi sang nước người ta
Còn dở trò ăn cắp,
Mất quốc thể nước nhà.
Còn chuyện ăn tự chọn -
Xúc một đống lù lù,
Ăn thừa mứa không hết,
Thì chỉ vì do ngu.
Đã ngu dốt không biết,
Thì lặng lẽ học người.
Học cách ăn, cách uống,
Đi đứng và nói cười.
Ở nước mình, ăn cắp
Đã nhục nhã lắm rồi.
Sang nước người ăn cắp
Là nhục nhã gấp đôi.
Để bây giờ, sướng nhé -
Nó treo biển đề phòng.
Khinh người Việt như chó.
Chúng mày thấy nhục không?
Đúng là nhục, nhục lắm.
Cái nhục không riêng ai.
Đến mức người tử tế
Không muốn ra nước ngoài.
Quốc thể là trên hết.
Hãy luôn nhớ điều này.
Người Việt trọng danh dự.
Thế mà bọn chúng mày…
EINSTEIN VÀ CHAPLIN
Nghe nói một lần nọ,
Thiên tài Einstein
Cúi đầu chào cung kính
Ông vua hài Chaplin:
“Tôi kính phục ông nhất,
Rằng ông chẳng nói gì.
Thế mà cả thế giới
Lại hiểu ông cực kỳ.”
Chaplin lễ phép đáp:
“Cả thế giới hết lòng
Ngưỡng mộ ông, ông biết,
Dù không ai hiểu ông.”
QUẢNG BÁ VĂN HÓA VÀ DU LỊCH
“Bốn nghìn năm văn hiến
Có thể chia làm hai:
Hai nghìn năm nem rán,
Hai nghìn năm áo dài.”
Một Friend viết thế
Về cái cách chúng ta
Quảng bá về văn hóa
Và du lịch nước nhà.
Mà bác ấy nói đúng.
Quẩn quanh vẫn chỉ hai.
Hết giới thiệu nem rán,
Lại giới thiệu áo dài.
Thỉnh thoảng thêm tiếng sao,
Tính tang tiếng đàn bầu.
Quảng bá mà kiểu ấy,
Thì thành công - còn lâu.