z2087285651735 6ac7058e96a0e2f6fa7438b631999176

Kênh Giáo Dục , Văn Hoá Cổ Truyền Đặc Sắc Hàng Đầu Việt Nam

Kênh Giáo Dục Nhân Tâm, Văn Hoá Cổ Truyền Đặc Sắc Hàng Đầu Việt Nam.

Ngôn ngữ

GIÁ TRỊ CON NGƯỜI

Sẽ thảnh thơi, hạnh phúc
Người biết sống vị tha.
Người sống vì tiền bạc
Sẽ khổ mãi đến già.
 
Lấy ganh đua làm trọng
Sẽ suốt đời vô minh.
Luôn chìm trong đau khổ
Người ham hố ái tình.
 
Biết lấy ít làm đủ
Là người sống an nhàn.
Người nặng lòng ân nghĩa
Sẽ thư thái, bình an.
 
*
Lễ là trên - cung kính,
Dưới - không khinh người ta.
Nghĩa là được cầm sáu,
Chỉ cầm bốn, cầm ba.
 
Tín - Trước sau như một,
Nói lời luôn giữ lời.
Trung - bạn với ai đó
Là làm bạn suốt đời.
 
*
Không cho sẽ không nhận.
Không đêm sẽ không ngày.
Không cầm được cái mới
Nếu không mở bàn tay.
 
Vừa do luật nhân quả,
Vừa trái đất hình tròn,
Gieo gì sẽ gặt ấy.
Không dại thì không khôn.
 
*
Khi ở trong phòng kín
Cũng coi như có người.
Vì rất gần bên cạnh
Ngoài mình còn có trời.
 
Không gì trời không biết.
Trời luôn theo dõi anh.
Ở ác thì cho ác.
Ở lành thì cho lành.
 
Cả ý nghĩ thầm kín
Chưa thổ lộ với ai
Cũng được trời ghi lại
Để phán xét đúng sai.
 
Bậc chính nhân quân tử
Khi ứng xử ở đời,
Không sợ một ai khác
Ngoài sợ mình, sợ trời.
 
*
Đừng trông chờ người khác
Đối xử tốt với mình.
Con người vốn ngu dốt,
Đừng nghĩ họ thông minh.
 
Người thế này thế nọ.
Kẻ nói ít làm nhiều.
Kẻ nói nhiều làm ít.
Kẻ dút dát, kẻ liều.
 
Đời mình mình cứ sống.
Ai thế nào mặc ai.
Đúng, chưa hẳn đã đúng.
Sai, chưa hẳn đã sai.
 
Hãy chăm sự lương thiện,
Nuôi dưỡng sự chân thành.
Khoan dung với người khác,
Nghiêm khắc với chính mình.
 
Biết phận mình là đủ.
Đường mình mình cứ đi.
Làm những việc cần thiết.
Bớt cái Tham Sân Si.
 
Hãy học cách buông bỏ
Để vươn tới chân thiền.
Cứ vô vi mà sống.
Vạn sự cứ tùy duyên.
 
 
TÙY DUYÊN
 
Tùy duyên là hoan hỉ
Sống an lạc, thảnh thơi.
Có sao sống thế ấy,
Không so bì với người.
 
Duyên đến thì đón nhận,
Duyên đi thì cho đi.
Trốn chạy hay níu giữ
Cũng chẳng làm được gì.
 
Phải bình tĩnh khi gặp
Cả duyên nghịch, duyên lành.
Không buồn vui thái quá,
Không để mất chính mình.
 
“Cư trần lạc đạo phú”,
Một bài phú rất hay,
Của Phật Hoàng, đoạn cuối
Có bốn câu thế này:
 
“Đói thì ăn, mệt nghỉ.
Vui đạo phải tùy duyên.
Không tham lam, hám hố,
Chăm cái tâm, cái Thiền.”
 
Giúp được ai thì giúp,
Rồi quên, coi như không.
Lợi hại hay hơn thiệt
Không nên vấn vương lòng.
 
Có điều kiện sống sướng
Thì cứ sống, tất nhiên.
Không có, không than trách
Nghèo đói hay thiếu tiền.
 
Mọi cái chỉ tương đối.
Cuộc đời là vô thường.
Chỉ hai cái quan trọng
Là Tâm và Tình Thương.
 
Duyên chưa đến thì đợi.
Không đến cũng chẳng sao.
Cứ vô vi mà sống
An nhàn và thanh cao.
 
Nếu được thì bắt chước
Sống như bậc tu hành.
Kham khổ và giản dị,
Nói ít, thích một mình.
 
Không tơ màng danh vọng,
Bỏ cái Tham Sân Si,
Dần dần thay vào đó
Cái Hỉ Xả Từ Bi.
 
Gặp cái nghèo, cái khổ,
Nếu biết sống tùy duyên
Rồi mọi chuyện sẽ ổn,
Hoan lạc, không buồn phiền.

 

READERS EVALUATION ( 5 Stars )

68-689217 customer-reviews2-transparent-background-5-star-logo 1

INFORMATION CONTACT

 Ngô Đức Hòa ( Dế Mèn ) Phone : 0972.013.168

 Email:demenradiongoduchoa@gmail.com

Đăng ký nhận tin

Email(*)
Trường bắt buộc

Gửi

Fanpage