21
Cuộc đời như bữa tiệc,
Bạn mời rất nhiều người.
Một số luôn đến dự,
Một số không nhận lời.
Một số rất vui vẻ,
Một số buồn ủ ê.
Một số nán ở lại.
Một số vội ra về.
Nhưng bao giờ cũng vậy,
Khi cuối cùng tiệc tan,
Chỉ một số rất ít
Ở lại giúp dọn bàn.
Thêm một sự thật nữa,
Là số ít người này
Khiêm tốn khi ăn, nói.
Đời vẫn thế xưa nay.
22
Bạn có thể đánh giá
Bản chất của một người
Bằng cách xem người ấy
Khi cư xử ngoài đời
Đã thường xuyên đối xử
Tốt hoặc xấu ra sao
Với người không quen họ,
Chưa giúp họ lần nào.
23
Nếu bạn không muốn học,
Thì mọi người bó tay.
Nếu bạn quyết tâm học,
Ai cản được điều này?
24
Phật nói: mỗi sáng dậy,
Tức là ta tái sinh.
Và điều quan trọng nhất
Ta làm gì với mình.
25
Tai họa kinh khủng nhất
Của thế giới văn minh
Là bọn điên, bọn ngốc
Rất tin tưởng vào mình.
Trong khi người thông thái
Và người tốt luôn luôn
Nghi ngờ mình, do dự.
Hơn thế, họ dễ buồn.
26
Không có người cai trị
Nếu không ai phục tùng.
Chân lý này đơn giản
Nhưng lại đúng vô cùng.
27
Một máy bay chiến đấu,
Giá gần tỉ đô la,
Ném quả bom năm tấn
Vào chỉ một ngôi nhà.
Quả bom năm tấn ấy
Giá năm mươi nghìn đô.
Còn ngôi nhà bị phá
Có tường trát bùn tro.
Chiến tranh thời hiện đại
Là thế đấy. Vậy mà
Người trả giá cho nó
Lại chính là chúng ta.
28
Nếu muốn thành vĩ đại
Thì cứ cố mà thành,
Không cần phải xin phép,
Vừa đỡ mệt, vừa nhanh.
29
Vấn đề là ở chỗ
Anh có làm hay không.
Cả khi rất thật lòng,
Đừng nói: “Tôi sẽ cố.”
30
Có một sự thật nữa:
Kể cả người thông minh,
Rất ít ai cảm nhận
Và nhìn bằng mắt mình.
31
Anh cảm thấy đau khổ
Không có cái mình cần.
Anh cũng thấy đau khổ
Khi có cái mình cần.
Vì cái mình cần ấy
Anh không giữ được lâu,
Vì vạn vật thay đổi.
Thay đổi là nhu cầu.
Nó còn là qui luật.
Qui luật của muôn đời.
Không ai cản được nó,
Cả người và cả trời.
32
Chỉ có hai lựa chọn
Bạn đối mặt hàng ngày:
Chấp nhận cái có sẵn,
Hoặc tìm cách đổi thay.
33
Suy cho cùng, tiền bạc
Là ảo ảnh mà thôi.
Cái thực sự có thật
Là thiên nhiên quanh tôi.
34
Tôi không đánh giá mình
Bao nhiêu lần sa bẫy.
Tôi chỉ đánh giá mình
Bao nhiêu lần thoát dậy.
Tôi không hề tự hào
Bao nhiêu nơi đã tới.
Nhưng tôi luôn tự hào
Tìm ra chân trời mới.
35
Với chồng lười, hãy nói:
“Đừng nằm lỳ trên giường,
Trừ phi anh vừa ngủ
Vừa kiếm tiền như thường.
36
Sự cô đơn, tôi nghĩ,
Rất bổ ích cho người.
Nó giúp ta yên tĩnh
Suy ngẫm về sự đời.
Người muốn làm việc lớn,
Cô đơn lại càng cần.
Nhiều người chỉ chật chỗ
Và càng thêm vướng chân.
37
Phụ nữ không cần đẹp,
Hay thậm chí dễ coi.
Họ không nợ ai cả
Vẻ ngoài ấy, và rồi
Duy nhất một mình họ
Chỉ cần nó, cho mình.
Người khác ư? Mặc kệ,
Miễn họ thấy mình xinh.
38
Thành công, như bà chửa.
Ai cũng mừng, cũng chào,
Nhưng ít ai biết được
Bạn nặng nề thế nào.
39
Người hạnh phúc không có
Cái tốt nhất ở đời,
Nhưng họ biết làm đẹp
Mọi cái có ở đời.
40
Đừng bao giờ để ý
Người khác đang nghĩ gì
Về việc làm của bạn.
Cứ kệ họ, quên đi.
Vì bạn luôn là bạn.
Bạn làm cái mình cần.
Đừng mong đợi nhiều quá.
Mọi cái sẽ đến dần.
Triết lý này đơn giản
Giúp tôi sống xưa nay
Nhẹ nhàng và thoải mái
Ở đời phức tạp này.