Sống không cần người khác -
Nghĩ thế là vô minh.
Sai hơn - nghĩ người khác
Sống không thể thiếu mình.
202
Không thể là vĩ đại
Một lãnh tụ độc tài.
Không có gì độc ác
Được ca tụng lâu dài.
203
Đừng nên kêu đất hẹp,
Không có chỗ dung thân.
Hãy lùi lại vài bước,
Sẽ thấy đất rộng dần.
204
Cơm của kẻ bất nghĩa,
Thà chết đói, không ăn.
Thà chết rét không mặc
Áo của kẻ bất nhân.
Nguyễn Trãi dạy như thế,
Không sai một tẹo nào.
Người xưa là thế đấy.
Người nay thì thế nào?
205
Giản dị là tột đỉnh
Của nghệ thuật, thơ văn.
Nó cũng là tính cách
Của các bậc vĩ nhân.
Người vĩ đại thực sự
Luôn giản dị, tự nhiên.
Cư xử rất thoải mái.
Nhìn cái là biết liền.
Tốt đẹp và cao thượng,
Sống giản dị ở đời
Tưởng dễ mà rất khó
Với rất, rất nhiều người.
206
Giết ruồi muỗi là mật.
Lời nịnh giết đàn bà.
Đàn ông chết vì gái.
Còn bố mẹ, ông bà
Thường chết vì con cái.
Những đứa con của mình,
Ích kỷ và bất hiếu,
Vì tiền mà quên tình.
207
Ta không biết điều ác
Ta gây ra với người
Theo ta như hình bóng
Cho đến hết cuộc đời.
Và theo luật nhân quả,
Điều ác này của ta
Sẽ bắt phải trả giá.
Không ta thì người nhà.
208
Không biết thì nói thật
Cái không biết của mình.
Sao cứ phải xấu hổ
Và tìm cách chối quanh?
Người trung thực, tự trọng
Không dấu dốt bao giờ.
Không biết thì họ hỏi,
Không chơi trò giả vờ.
209
Người đam mê vật chất,
Thích trai gái, thích ăn,
Thường là người yếu đuối
Và bạc nhược tinh thần.
210
Chưa hẳn là người tốt
Người nhẹ nhàng, ít lời.
Nhiều khả năng nhu nhược
Cam chịu và thích lười.
211
Người thực sự cầu thị
Thích sống theo châm ngôn.
Người tầm thường, lười nghĩ
Thích sưu tập châm ngôn.
212
Buôn bán, khi thua lỗ,
Người ta thích kêu ca.
Lãi thì sướng âm ỉ,
Đóng cửa, vui trong nhà.
213
Khi một việc nào đó
Được giải thích dài dòng.
Thì hãy tin người nói
Có gì giấu trong lòng.
214
Ở đời luôn vẫn vậy:
Nhiều người nghĩ giống nhau
Thường không bằng một ít,
Nhưng biết nghĩ khác nhau.
Nước nào mà lãnh đạo
Là giai cấp công nông,
Thì nước ấy vạn kiếp
Không thoát khỏi cánh đồng,
215
Không quan trọng người khác
Nghĩ về bạn thế nào.
Quan trọng là bạn nghĩ
Bạn là người thế nào.
216
Muốn có cuộc sống đẹp,
Rực rỡ như cầu vồng,
Bạn cần có ánh nắng
Và một chút mưa giông.
217
Thuốc đặc trị, hiệu nghiệm
Chữa nỗi buồn cuộc đời
Và giảm bớt căng thẳng
Luôn luôn là nụ cười.
218
Khi gặp kẻ địch mạnh,
Tôn Tử có châm ngôn
Là Tẩu Vi Thượng Sách.
Nôm na là nên chuồn.
219
Người phải thuận theo đất.
Đất phải thuận theo Trời.
Trời phải thuận theo Đạo.
Đạo phải hợp lòng Người.
Trang Tử dạy như thế
Hàng nghìn năm trước đây.
Một lời dạy chí lý,
Vẫn đúng tận hôm nay.
220
Mừng vui thì có hạn.
Đau đớn là vô cùng.
Đó là một sự thật
Mà ta phải sống chung.
Vì nói gì thì nói,
Cuộc đời của chúng ta
Quả thật vui thì ít,
Mà nhiều nỗi xót xa.