Ta, cháu con hiểu thảo,
Trưởng thành rồi đi xa.
Khi lương tâm cắn dứt,
Ta vội gửi về nhà
Quần áo, đồ đạc cũ
Muốn vứt bỏ lâu nay.
Các cụ nhận, xúc động,
Biết ơn ta điều này.
Và rồi các cụ gửi
Các món quà nông thôn.
Toàn những cái tốt nhất,
Cho chúng ta, cháu con.
Nghịch lý này phổ biến,
Gần như thành đương nhiên.
Ta, cháu con hiếu thảo,
Quên hoặc cố tình quên.
NGHỊCH CẢNH SỰ ĐỜI - 5
Khi có nhiều lựa chọn,
Sẽ càng ít đam mê.
Thức ăn thành nhạt nhẽo
Khi mâm cỗ ê hề.
Đạo đức thường đi xuống
Khi vật chất đi lên.
Không có tỉ lệ thuận
Giữa đạo đức và tiền.
Xưa sách xấu và hiếm
Người đọc sách lại nhiều.
Nay ít người đọc sách
Dù sách đẹp và nhiều.
Xưa đói nghèo, khổ sở
Ít người kêu khó khăn.
Nay nhiều người kêu khổ
Dù thừa mứa thức ăn.
Tóm lại là sướng quá
Lại hóa rồ, không vui.
Tưởng tiến lên phía trước,
Hóa ra lại tiến lùi.
NGHỊCH CẢNH SỰ ĐỜI - 6
Vợ chồng nào cũng muốn
Có được một mụn con.
Ai vô sinh, hiếm muộn
Thì lo lắng, bồn chồn.
Rồi lên chùa cầu tự,
Rồi chạy ngược chạy xuôi.
Rồi sinh sản ống nghiệm,
Rồi định xin con nuôi…
Thế mà rồi khi có
Đứa con ta chờ mong,
Ta giao việc nuôi nó
Cho giúp việc, lao công.
Tức là giao hạnh phúc
Được nuôi dưỡng con mình
Cho những người xa lạ
Hờ hững và vô tình.
Rồi con ta, khi lớn,
Được giao cho nhà trường,
Tức tước đi của chúng
Tình mẫu tử yêu thương.
Thay cho việc đọc sách
Cho con nghe ban đêm,
Ta để chúng nghịch mạng,
Chơi Ipad, chơi game.
Thay cho việc dạy dỗ
Làm phong phú tâm hồn,
Ta chỉ mua áo đẹp
Và đồ chơi cho con…
Đây cũng là nghịch cảnh
Khá phổ biến ngày nay.
Mong các bố mẹ trẻ
Luôn lưu ý điều này.
SÂU VÀ NÔNG
Xưa nay cái thực sự
Làm nên người đàn bà
Không phải sự mạnh mẽ
Mà là lòng vị tha.
Là đức tính chịu đựng
Để trong ấm ngoài êm
Và gia đình hạnh phúc,
Dù khóc thầm ban đêm.
Ca dao xưa cứ nói
Đàn ông nông mà sâu.
Còn phụ nữ sâu sắc
Như chiếc cơi đựng trầu.
Thực ra không phải thế.
Người đàn bà của anh
Chưa bao giờ nông cạn.
Nhưng vấn đề là anh
Liệu có đủ sâu sắc
Để cảm nhận, yêu thương
Cái thầm ý của vợ
Trong cuộc sống đời thường.
Liệu có đủ tinh tế
Thấy vợ anh hôm nay
Diện chiếc áo xanh nhạt
Rất khác với mọi ngày.
Chắc anh quên không nhớ
Rằng một hôm, đã lâu
Anh vu vơ khen nó
Hợp người và hợp màu.
Tinh ý thêm chút nữa,
Anh sẽ hiểu vì sao
Vợ anh nói “Em ổn”
Dù chẳng ổn chút nào.
Anh tự cho mình mạnh,
Đeo đuổi đường công danh,
Không nhận thấy bên cạnh
Người đàn bà của anh
Đang tự co mình lại,
Chấp nhận mọi hy sinh,
Phải nói dối “Em ổn”,
Vì chồng và gia đình.
Khi anh đi công tác,
Nhẹ nhàng như đi chơi,
Để vợ anh chịu đựng
Trăm mối lo sự đời.
Nhưng vợ anh không khóc,
Không một lời kêu ca.
Đó không phải mạnh mẽ,
Mà là lòng vị tha.
Nếu tinh tế, sâu sắc,
Anh sẽ hiểu vợ anh
Vì sao, dù bận rộn,
Vẫn chăm chỉ tập tành.
Thậm chí chịu đau đớn
Làm thẩm mỹ eo hông,
Khuôn mặt và vòng ngực -
Tất cả chỉ vì chồng.
Như bao đàn ông khác,
Anh kêu vợ nói nhiều.
Sao sâu, anh không hiểu
Còn nói là còn yêu.
Còn nói là còn muốn
Được chia sẻ với chồng.
Và quan trọng hơn cả,
Muốn tìm người cảm thông.
Không cần sâu sắc lắm,
Anh cũng hiểu một điều,
Rằng phụ nữ tồn tại
Để yêu và được yêu.
Thế đấy, vâng thế đấy,
Sự sâu và sự nông
Chỉ có thể nhận biết
Trong quan hệ vợ chồng.