Tiền chưa bao giờ mất giá đến thế !
Câu chuyện này là một thực tế mình đã trải qua,mình cũng đã nghĩ sẽ không đưa nó lên đây vì nó liên quan đến một người đã mất,nhưng dịch bệnh ngày một tăng và mình muốn gửi đến cho mỗi người lời nhắc nhở,mọi người có thể chia sẻ nó nếu thấy nó động đến trái tim của mình và cân nhắc trước khi đi ra đường nhé.
Chị là một bệnh nhân khá ấn tượng đối với tôi bởi ở chị tôi thấy một khát vọng sống mãnh liệt,mỗi lần thấy tôi chị lại kéo tôi lại thủ thỉ không thành tiếng"Em cứu chị nhé,chị chỉ cần sống để về với con còn tất cả chị sẽ cho em hết,chị cho em nhà ,chị cho em oto nhé hãy cứu chị,chị nhiều tiền lắm em thích gì chị cũng cho em hết hãy cứu chị".Lời kêu cứu của chị làm tôi nghẹn lại tôi nói với chị chị nhất định phải sống,em không cần gì cả em chỉ cần sau này chị có thể cho em đi chơi 1 vòng mảnh đất bình dương này của chị thôi chị gật đầu.Và cứ như thế mỗi lần thay cho chị cái bỉm,giúp cho chị ăn chị đều xin tôi stk nói chị ck cho em 30trieu nhé - đã bao giờ 1 cốc sữa,một cái bỉm của bạn đáng giá tần đấy tiền chưa? Chưa bao giờ tôi nghĩ công của mình lại cao đến như thế đó,tôi k cầm được nước mắt nói em trong này cũng k tiêu được tiền chị ạ,chỉ cần chị khỏe lại là niềm vui lớn nhất đối với em rồi.Tiền đó chị giữ lại sau cho em đi chơi nhé,chị lại nhìn tôi cười.Tôi nói chị cố lên nhé.Vài kíp trực nữa qua đi,bệnh chị trở nặng chị ra đi ngoài kíp trực của tôi,hôm đến nhận trực đọc thấy tên chị trong danh sách tử vong mà nghẹn lòng,thương chị, thương cho 1 con người có khát vọng sống mạnh mẽ như vậy mà đến cuối cùng cũng k thoát khỏi cái chết.Chỉ biết chúc chị ra đi được thanh thản,phù hộ cho người ở lại được mạnh khỏe bình an.
Ngẫm thấy cả cuộc đời chạy đua để kiếm tiền khi nhà cao cửa rộng tiền đầy túi lại không thể mua nổi hơi thở đến cuối cùng vẫn ra đi như thế.Vậy khi chúng ta còn hơi thở hãy chân trọng nó nhé.
Khi các bạn được ra đường đeo khẩu trang y tế thì chúng tôi trong buồng bệnh đeo khẩu trang N95 sau mỗi kíp trực tháo bỏ nó vết hằn còn để lại đó hàng giờ nhưng có là gì đâu khi bn điều trị covid suy hô hấp phải thở bipap ốp vào mặt đến xày ra chóc vẩy.
Khi các bạn được mặc quần áo tung tăng thì chúng tớ với bộ bảo hộ cấp 4 mà khi ra quần áo ướt sũng thậm trí nước ngập đến mắt cá chân nhưng có thấm gì đâu với bn covid cố gồng lên để dành lấy hơi thở,bởi chỉ cần từ bỏ thôi là hơi thở ấy sẽ ra đi (Chuyện vui mà có thật,có bạn nam trong kíp hôm đó đi đẩy oxy cho mình vô tình làm rơi cái cọc truyền nhìn xuống thấy nước lênh láng dưới nền mình nhặt dịch lên tưởng chai nào vỡ ngó nghiêng tìm mãi vẫn nguyên mà thấy nước vẫn chảy tong tong ngó ra thấy nước từ người bạn ý chảy ra thương quá nhìn bạn ý cười động viên nhau cố lên!)
Vậy nên mọi người hãy thương chính mình nhé,tiền kiếm sau cũng được,bình thường ăn cơm 3,4 món nay ăn 1 món cũng được.Quần áo không mua thêm vài bộ chắc cũng k sao,con cái đang học trường quốc tế vể học trường làng 1 năm chắc cũng ổn thôi mà,hãy chân trọng hơi thở của mình nhé,hãy ở nhà vì chính bạn chứ không phải vì ai khác để mắc bệnh rồi đâu phải ai cũng có thể sống để làm lại được đâu
Chúc mọi người bình an
Bình Dương ơi cố lên!
Hà nội ơi giữ vững thành trì nhé!
Tôi yêu tất cả mọi người