Truyền thuyết là truyền thuyết.
Sự thật là thế này.
Chiếc đàn “ma quỉ” ấy
Còn giữ đến ngày nay.
Một doanh nhân giàu có
Tặng Pa-ga-ni-ni
Một chiếc đàn mang hiệu
“Gesù Guarneri”.
Ông nghĩ: Đáng chơi nó
Đời này không có ai,
Ngoài người ông muốn tặng,
Một nghệ sĩ thiên tài.
Đó là chiếc đàn quí
Có âm thanh tuyệt vời
Mà nghệ sĩ vĩ đại
Đã chơi nó suốt đời.
Ông trìu mến gọi nó
Bằng cái tên “Canon”,
Hoặc “Guarnerius”,
Một cây đàn có hồn.
Khi nằm trên giường bệnh,
Trước giây phút băng hà,
Ông quyết định tặng nó
Cho thành phố Genoa.
Chiếc đàn được lưu giữ
Trong một viện bảo tàng.
Là tài sản vô giá,
Giữ hơn cả giữ vàng.
Hàng tháng nó đều đặn
Được mời người đến chơi,
Để tiếng và âm sắc
Vẫn ở mức tuyệt vời.
Những người đoạt giải nhất
Cuộc thi vi-ô- lông
Được quyền mượn, biểu diễn
Chiếc đàn này của ông.
Trong trường hợp đặc biệt,
Phải mang ra nước ngoài,
Thì bảo hiểm tiền tỉ,
Lính canh gác trong ngoài.
Tôi cũng mê âm nhạc,
Chỉ mong ước có ngày
Được tận mắt nhìn thấy
Và nghe tiếng đàn này.
PAGANINI
Một nghệ sĩ vĩ đại,
Chơi đàn vi-ô-lông,
Ở thế kỷ mười chín,
Chưa có ai hơn ông.
Nghệ sĩ vĩ đại ấy
Là Paganini
Một lần cùng dàn nhạc
Chơi nhạc Vivaldi.
Đang say sưa, bất chợt,
Đúng vào lúc cao trào,
Một dây đàn bị đứt.
Giờ biết tính làm sao?
Dù bất ngờ, choáng váng,
Ông vẫn tiếp tục chơi
Trên ba dây còn lại.
Tiếng đàn vẫn tuyệt vời.
Thật oái oăm, sau đó
Đứt thêm dây thứ hai.
Dây thứ ba cũng đứt.
Mà bản nhạc còn dài.
Người nghệ sĩ vĩ đại,
Trên dây cuối, dây SOL,
Đã chơi hết bản nhạc
Với vẻ đẹp mê hồn.
Cả nhà hát chết lặng.
Các nhạc công nhìn nhau.
Nhiều người ôm mặt khóc.
Nhạc trưởng cúi thấp đầu.
Bằng nghị lực vĩ đại,
Ông, Paganini,
Chỉ một dây duy nhất,
Chơi nhạc Vivaldi.
Mà chơi rất điệu nghệ,
Vâng, chỉ trên một dây.
Nhờ quyết tâm vĩ đại
Mới làm được điều này.
PS
Cuộc đời ta đang sống
Khó khăn nhiều, rất nhiều.
Thường thì ta than vãn
Mà quên mất một điều,
Rằng trong ta thực sự
Có hàng trăm dây đàn,
Nhiều khả năng tiềm ẩn,
Chưa khai thác một lần.
Một vài dây bị đứt
Thực ra chẳng hề gì.
Gặp khó khăn, hãy cố
Như Paganini.
Một nghệ sĩ vĩ đại,
Chơi đàn vi-ô-lông,
Ở thế kỷ mười chín,
Chưa có ai hơn ông.
Nghệ sĩ vĩ đại ấy
Là Paganini
Một lần cùng dàn nhạc
Chơi nhạc Vivaldi.
Đang say sưa, bất chợt,
Đúng vào lúc cao trào,
Một dây đàn bị đứt.
Giờ biết tính làm sao?
Dù bất ngờ, choáng váng,
Ông vẫn tiếp tục chơi
Trên ba dây còn lại.
Tiếng đàn vẫn tuyệt vời.
Thật oái oăm, sau đó
Đứt thêm dây thứ hai.
Dây thứ ba cũng đứt.
Mà bản nhạc còn dài.
Người nghệ sĩ vĩ đại,
Trên dây cuối, dây SOL,
Đã chơi hết bản nhạc
Với vẻ đẹp mê hồn.
Cả nhà hát chết lặng.
Các nhạc công nhìn nhau.
Nhiều người ôm mặt khóc.
Nhạc trưởng cúi thấp đầu.
Bằng nghị lực vĩ đại,
Ông, Paganini,
Chỉ một dây duy nhất,
Chơi nhạc Vivaldi.
Mà chơi rất điệu nghệ,
Vâng, chỉ trên một dây.
Nhờ quyết tâm vĩ đại
Mới làm được điều này.
PS
Cuộc đời ta đang sống
Khó khăn nhiều, rất nhiều.
Thường thì ta than vãn
Mà quên mất một điều,
Rằng trong ta thực sự
Có hàng trăm dây đàn,
Nhiều khả năng tiềm ẩn,
Chưa khai thác một lần.
Một vài dây bị đứt
Thực ra chẳng hề gì.
Gặp khó khăn, hãy cố
Như Paganini.