Ở đời, cái đẹp nhất
Không thể nhìn hoặc tìm,
Mà phải cảm nhận nó
Bằng tất cả trái tim.
62
Khi tôi còn bé tí,
Tôi muốn mình lớn nhanh.
Giờ lớn, mới nhận thấy
Sai lầm này của mình.
63
Với những gì anh nói,
Hãy cẩn thận: Mọi người
Rất có thể tha thứ,
Nhưng họ sẽ nhớ đời.
64
Bạn cũng giàu đấy chứ,
Nếu bạn tính thành tiền
Những khả năng bạn có,
Không mua được bằng tiền.
65
Quanh ta, mọi người nói,
Nói cả đêm lẫn ngày,
Rằng họ muốn, rất muốn
Cái nọ hoặc cái này
Là người, tôi cũng muốn,
Muốn nhiều, không thua ai.
Đây là cái tôi muốn,
Cả một danh sách dài.
Tôi muốn người nghèo khổ
Không bị đói triền miên,
Và khi họ đau ốm,
Chính phủ sẽ chi tiền.
Tôi muốn người già yếu
Và trẻ em mồ côi
Có người nhận nuôi dưỡng
Như con và bố tôi.
Và điều tôi muốn nhất
Là loài người chúng ta
Biết thương yêu, đùm bọc
Như anh em một nhà.
66
Nhiều người lấy làm tiếc
Về lời nói của mình.
Rất ít ai hối hận
Vì mình đã lặng thinh.
67
Có một sự thật nữa,
Rất phổ biến, đó là:
Ta nhìn nhận sự việc
Theo mong muốn của ta.
Trong khi cần nhìn chúng
Trực diện và khách quan,
Như chúng vốn tự có.
Điều ấy khỏi phải bàn.
68
Muốn đánh giá ai đó
Xấu hoặc tốt ra sao,
Hay xem cách con chó
Yêu anh ta thế nào.
69
Tôi là người bản lĩnh,
Nhưng vẫn thường nhắc mình
Không nhất thiết bắt chước
Giống những người xung quanh.
70
Mỗi lần máy vi tính
Hỏng hóc gì bên trong,
Nhờ thằng cháu cài lại,
Chỉ một loáng là xong.
Tôi mong ước đến lúc
Công nghệ tiến đủ xa,
Có chương trình cài lại
Tâm hồn của chúng ta.
71
Thường thành công chỉ đến
Với những người luôn tay
Làm việc, bận đến mức
Không nghĩ tới điều này.
72
Bố: “Con phải lấy vợ
Theo ý muốn của ta!”
“Không!” “Lấy con Bill Gates!”
“Thế thì được, thưa cha.”
* “Dạ, thưa ông Bill Gates,
Cháu muốn lấy con ông.”
“Không”. “Nhưng cháu Chủ Tịch
Của World Bank.” “Bằng lòng.”
* “Xin World Bank Chủ Tịch
Bổ nhiệm con trai tôi
Làm CEO nào đó.
Nó, thằng bé không tồi.”
“Không được, tôi đang bận.
Hắn là ai, láo ghê.”
“Thưa, con rể Bill Gates.”
“Thế thì tốt. Ô-kê.”
* Cuộc đời là thế đấy.
Chuyện ở huyện thường ngày.
Ở đâu cũng thế cả.
Và thế cả xưa nay.
73
Đến ngày tuyệt chủng hết
Mọi loài trong thiên nhiên,
Ta, con người, mới biết
Mình không ăn được tiền.
74
Suy cho cùng, thực tế
Là ảo ảnh mà thôi.
Có điều ảo ảnh ấy
Cứ bám ta suốt đời.
75
Cái cách thông thường nhất
Ta từ bỏ các quyền
Chính là cách ta nghĩ
Ta không hề có quyền.
76
Mục đích là kiếm tiền
Mà suốt ngày đếm tiền,
Thì đó là dấu hiệu
Không kiếm được nhiều tiền.
77
Người mà có nhiều bạn,
Hóa ra lại là người
Không có bạn nào hết.
Thường vẫn thế ở đời.
78
Rồi sẽ thành nô lệ
Những người vốn không giàu,
Lại đua đòi phóng khoáng.
Rồi xem, không lâu đâu.
79
Người ngu tìm hạnh phúc
Ở đâu đó xa xôi.
Người khôn tìm hạnh phúc
Ngay ở chỗ mình ngồi.
80
Anh tức giận ai đó,
Chỉ ngón tay của mình.
Thì ba ngón còn lại
Đang chỉ về phía anh.
81
Hãy cẩn thận với người
Đề nghị việc gì đó
Mà anh ta an toàn
Vì không phải làm nó.
82
Vì cái tâm ta hẹp
Ta thường trách mọi người
Không rộng, không hào hiệp,
Rồi chuyển sang trách trời.
83
Suy cho cùng, hạnh phúc
Chính là cái quá trình
Cố gắng đạt mục đích
Cho người và cho mình.
Vì con người, bản chất,
Không bao giờ chịu yên,
Liên tục phấn đấu mãi.
Không hẳn chỉ vì tiền.
85
Chừng nào anh còn sống,
Hãy cố làm cái gì.
Cụ thể, rất đơn giản:
Nhìn. Nghe. Chọn. Làm đi!
86
Bước đầu tiên cần có
Để đạt một cái gì
Là anh phải biết rõ
Anh muốn đạt cái gì.
87
Cuộc đời thật kỳ diệu,
Luôn đầy những bất ngờ.
Xưa hay nay vẫn vậy.
Hãy dũng cảm đón chờ.
Điều bất ngờ mang lại
Cả cái rủi, cái may.
Đời mà lên kế hoạch
Thì chán cái đời này.
88
Ta sinh ra để sống,
Để bước ngay vào đời,
Chứ không phải cẩn thận
Chuẩn bị để vào đời.
89
Cuộc sống là hạnh phúc.
Cái chết là bình yên
Nhưng từ sống thành chết,
Cái ấy mới thật phiền.
90
Cuộc đời này không dễ
Và phức tạp, tất nhiên.
Không thể điều khiển nó,
Cả khi anh nhiều tiền.
Nhưng việc anh nhẫn nhục
Chấp nhận nó, có ngày
Anh sẽ vượt qua được
Tráo trở cuộc đời này.
91
Gần như thành qui luật:
Một chân lý ở đời
Trước hết bị cười diễu,
Rồi bị đánh tơi bời.
Sau đấy, bỗng tất cả
Khen nó đúng và hay,
Không một ai nhớ nó
Bị cười, đánh trước đây.
92
Con người như tấm kính
Lấp lánh dưới mặt trời.
Khi hết nắng, cũng hết
Vẻ đẹp của con người.
Nhưng con người vẫn đẹp
Trong bóng tối mùa đông,
Nếu có những tia sáng
Phát ra từ bên trong.
93
Có một chân lý nữa:
Rằng mọi cái trên đời
Đẹp cách riêng của nó,
Nhưng chúng ta, con người,
Không muốn hoặc không thấy
Cái đẹp có khắp nơi.
Phần vì ta ích kỷ,
Cũng một phần vì lười.
94
Phụ nữ giữ sắc đẹp
Hơn giữ vàng, đúng không?
Cái họ muốn giữ nhất
Lại chính là ông chồng.
95
Thường những người tầm thường
Thích tỏ ra khiêm tốn.
Vừa để nâng mình lên,
Vừa giấu cái đần độn.
96
Bạn có thể né tránh
Một thực tế đắng cay,
Nhưng không thể né tránh
Hậu quả của điều này.
97
Ta đòi quyền được nói
Nhiều khi vì ta lười
Sử dụng quyền được nghĩ.
Ý nghĩ còn hơn lời.
98
Một người mặc quần rách
Sẽ bị gọi là điên.
Nhưng nhiều người cùng điên
Thì đó sẽ là mốt.
99
Duy nhất chỉ hai cái
Vô tận và muôn đời.
Đó chính là vũ trụ
Và cái ngu con người.
Einstein nói thế,
Và nói thêm, gãi đầu:
Về vũ trụ vô tận
Tôi chưa chắc lắm đâu