Một người nọ hỏi Phật:
“Vì sao con luôn nghèo?”
Ngài đáp: “Vì đơn giản,
Con chưa bố thí nhiều.
“Bạch Ngài, con thực sự
Không có gì để cho,
Đúng thế, không gì cả,
Ngoài đói khổ, buồn lo.”
“Ta tin lời con nói.
Nhưng có bảy cái này
Con có thể bố thí,
Mà bố thí hàng ngày.
Thứ nhất là Nhan Thí,
Tức bố thí nụ cười.
Thứ hai là Ngôn Thí,
Là nói đẹp với người.
Thứ ba là Tâm Thí,
Tức bố thí tấm lòng.
Thứ tư là Nhãn Thí,
Tức cái nhìn cảm thông.
Thứ năm là Thân Thí,
Bố thí việc ân tình.
Thứ sáu là Tọa Thí,
Nhường chỗ ngồi của mình.
Thứ bảy là Phòng Thí,
Dạng bố thí cuối cùng,
Khi con cho người khác
Tình Yêu và Bao Dung.”
SƯỚNG
Sáng ngủ dậy, một bác
Nhắn tin: Cảm ơn thầy.
Thằng cu con nhà cháu
Giờ đọc sách suốt ngày.
Đọc truyện thơ cổ tích
Thầy viết cho trẻ con.
Đọc Việt Nam Quốc Sử,
Đọc lén cả châm ngôn.
Giờ cu cậu, mừng quá,
Không lêu lổng, không game.
Cứ chúi mũi đọc sách,
Hoạt hình cũng không xem.
Còn nằng nặc đòi mẹ
Đưa đến nhà ông ngay,
Để ông cho sờ rốn.
Lần nữa cảm ơn thầy.
*
Cái số tôi may mắn
Và sung sướng đủ bề.
Nhưng phải nói sướng nhất
Là tin này, xin thề!
Trẻ con ham đọc sách
Là dấu hiệu tuyệt vời
Rằng không sớm thì muộn
Sẽ thành công, thành người.
Vậy mua sách cho chúng,
Cũng không đáng là bao.
Tôi có mòn tí rốn,
Cũng chịu được, không sao.