Tự nhiên ghét mấy bác
Đồng nghiệp, hội nhà văn,
Lên ti-vi chém gió,
Có tháng những mấy lần.
Thứ nhất, người đã xấu,
Chương mặt ra làm gì.
Thứ hai, thơ với phú
Liên quan gì ti-vi?
Hay thực sự các bác
Nghĩ cứ lên báo đài
Là thành tuyệt tác
Và mình là thiên tài?
BẺ CONG ĐƯỜNG PHỐ
Khi một người cầm bút,
Bẻ cong ngòi bút mình,
Thì người cầm bút ấy
Hạ tiện và đáng khinh.
Chính quyền làm phố lớn,
Những mấy làn ô tô.
Thế mà bẻ cong nó
Để tránh nhà quan to.
Chẳng còn gì để nói.
Ngẫm mà thấy phiền lòng.
Người ta thẳng không được,
Mình còn cố làm cong.
SỐNG VÀ CHẾT
Cuộc sống, các bác ạ,
Ừ, phù du, tạm thời.
Nhưng một khi đã sống
Thì hãy cố làm người.
Sống cho người ta trọng.
Chết cho người ta thương.
Ông cha đã dạy thế
Về luân lý đạo thường.
Cả những người dũng cảm
Cũng có một chút hèn.
Hèn không phải tội lỗi,
Vậy cố mà thắng hèn.
Sợ, có nhiều cái sợ.
Nhưng nếu ngẩng cao đầu,
Nhìn xuống, ta sẽ thấy
Cũng không sợ lắm đâu.
Chỉ một lần được sống.
Chết cũng chỉ một lần.
Quan trọng là phải cố
Để chỉ chết một lần.
BẬN
Anh làm nghề cày ruộng,
Thì sáng phải ra đồng.
Không thể nói: Tôi bận.
Vì anh là nhà nông.
Là công nhân, tương tự,
Đến giờ, ra công trường.
Không thể nói: Tôi bận.
Vì làm mới có lương.
Tôi, văn thơ là nghiệp.
Nhiều hôm mệt vật vờ.
Nhưng viết vẫn phải viết.
Vì tôi là nhà thơ.
Thế mà nhiều bác trẻ
“Bận, chẳng còn lúc nào
Để bình tĩnh đọc sách”.
Đúng là thật tầm phào.
Tuổi trẻ là tuổi học.
Đọc sách mới thành người.
Chỉ việc ăn và học,
Thế mà bận, ôi trời.
Đọc sách cần lắm đấy.
Cần ngang bằng học thi.
Đọc sách, học mới giỏi.
Tin hay không thì tùy.
LUẬT QUỐC SĨ
Xin hỏi ông nhà nước,
Ông có biết gần đây
Ra nước ngoài, người Việt,
Bị khinh và tẩy chay?
Nhà hàng treo biển báo,
Triển lãm không cho vào,
Siêu thị nhắc cảnh giác…
Như thế là thế nào?
Nhà nước là quản lý,
Thì phải giáo dục dân.
Giáo dục cái tử tế,
Cơ bản và thực cần.
Dân không tốt, không xấu.
Dân thì gian, thích tiền.
Nhưng để đến mức ấy,
Thì lỗi do chính quyền.
Hãy ban Luật Quốc Sĩ.
Có muộn cũng không sao.
Bắt đầu trị theo luật
Từ các quan cấp cao.
TIẾC
Tiếc, giờ nhiều người trẻ
Thích chạy theo đồng tiền.
Họ “biết sống”, khôn lắm.
Cái khôn của người hèn.
Trên Phây thì rất oách.
Phải nói hoành tá tràng.
Nhưng trong đời sống thực,
Hóa ra chỉ nhàng nhàng.
Nhàng nhàng cái dũng khí.
Nhàng nhàng cái tư duy.
Chỉ giỏi cái nói phét,
Mà nói phét cực kỳ.
Thờ ơ với thời cuộc.
Thờ ơ với bất công.
Không thèm biết văn hóa
Và lịch sử cha ông.
Chỉ có việc ăn học,
Mà học dốt, thật buồn.
Nhiều đứa giờ thế đấy,
Lớn mà bé cỏn con.
NĂM TRĂM TRIỆU
Cái nước ta thật lạ.
Công an là một nghề,
Vất vả và nguy hiểm,
Còn bị nhiều người chê.
Những tưởng không ai muốn
Vào làm cái nghề này.
Nghề vất vả, nguy hiểm,
Dễ bỏ mạng có ngày.
Vậy mà nhiều người muốn.
Các bác có tin không,
Đến mức nhờ thi hộ,
Giá năm trăm triệu đồng.
Để làm gì? Đơn giản
Chỉ được ra đứng đường,
Được điều tra gì đó…
Quả là chuyện khác thường.
Hay nghề này vất vả,
Nguy hiểm, còn bị chê,
Lương cao, bổng lộc lớn,
Thậm chí có màu mè?
Quả thật tôi không biết.
Tôi chỉ biết một khi
Bỏ ra năm trăm triệu,
Họ biết phải làm gì.