Có gã ăn mày nọ
Đến gõ cửa một nhà,
Lại đúng nhà giàu có.
Và rồi chàng thiếu gia
Hào phóng đưa cho gã
Một lúc mười đồng tiền.
Gã ăn mày cầm lấy,
Coi như việc hiển nhiên.
Hôm sau gã lại đến.
Thương tình, chàng thiếu gia
Lại cho mười đồng nữa.
Rồi sang ngày thứ ba,
Thứ tư, năm và sáu -
Vẫn được mười đồng tiền.
Gã ăn mày thích lắm,
Coi như việc hiển nhiên.
Nhưng sang ngày thứ bảy,
Gã rất không hài lòng
Khi chàng thiếu gia nọ
Chỉ cho gã năm đồng.
“Tôi sắp sửa lấy vợ.
Mặc dù rất thương anh…”
Gã ăn mày nghe thế,
Liền nổi cơn tam bành:
“Làm sao anh có thể
Bớt của tôi năm đồng
Nuôi con mụ nào đó?
Thế thì thật bất công!”
Gã ăn mày sau đó
Còn đánh chàng thiếu gia.
May gia nhân tới kịp,
Tống cổ hắn khỏi nhà.
*
Câu chuyện trên cho thấy
Một sự thật đắng cay,
Rằng ta giúp ai đó
Hào phóng và nhiều ngày,
Thì người được ta giúp
Coi như chuyện đương nhiên
Rằng ta phải giúp họ.
Không giúp sẽ rất phiền.
Và rằng trăm lần giúp
Nhưng một lần trót không,
Họ sổ toẹt tất cả.
Vậy biết mà đề phòng.
ĐỤC VÀ TRONG
Một giọt nước vẩn đục
Sẽ làm ly nước trong
Cũng vẩn đục như nó,
Dù có muốn hay không.
Nhưng một ly nước đục
Thêm một giọt nước trong
Thì ly nước vẫn đục.
Có mà cũng như không.
Một người biết suy nghĩ
Sống giữa những người điên,
Phải vật lộn ghê gớm
Để mình không bị điên.
Con người tỉnh táo ấy,
Giống như giọt nước trong,
Không thể nào đánh thức
Một xã hội lên đồng.
CUỘC ĐỜI SÒNG PHẲNG
Kẻ nô lệ thần tượng
Mù quáng và nực cười,
Không tìm hiểu sự thật,
Không suy nghĩ vì lười,
Kể thương thì thương thật,
Nhưng cũng đành bó tay.
Không ai cứu được họ,
Khi họ chọn cách này.
Họ đáng bị áp bức,
Bị chà đạp nhân quyền.
Bị lừa dối, ăn cướp.
Bị xô xuống buồn đen.
Tự nguyện làm nô lệ
Thì tự nguyện chịu đòn.
Cuộc đời sòng phẳng lắm.
Ngu mà cứ tưởng khôn.