Có một ông bố nọ,
Hàng ngày đi làm về,
Lo lắng và mệt mỏi,
Khuôn mặt buồn, nặng nề.
Con ông, một cô bé
Mới chỉ học lớp hai,
Muốn đến chơi với bố,
Nhưng chỉ lén thở dài.
Một hôm, cô bé ấy
Chợt hỏi bố bất ngờ:
“Bố đi làm kiếm được
Mấy đô-la một giờ?”
Ngạc nhiên nghe con hỏi,
Đang bực mình, ông ta
Trống không, bảo đứa bé:
“Không nhiều, hai đô-la!”
“Vậy con muốn vay bố
Một đô-la được không?”
“Vớ vẩn, thôi đi ngủ!”
Rồi ông bỏ vào phòng.
Khi bình tĩnh trở lại,
Ông nghĩ con vay tiền,
Chắc muốn mua gì đó,
Nên nó mới dám phiền.
Vào phòng con, ông hỏi:
“Con vẫn chưa ngủ à?”
“Dạ chưa.” Ông lẳng lặng
Chìa một đồng đô-la.
Cô bé mừng, sáng mắt,
Rút từ chiếc ví hồng
Thêm một đô-la nữa,
Rồi cười, đưa cho ông.
“Bây giờ con thuê bố,
Với hai đô-la này
Để bố ngồi bên cạnh
Chơi với con ở đây!”
VÌ SAO PHỤ NỮ KHÓC
Một cậu bé hỏi mẹ:
“Sao mẹ khóc, mẹ yêu?”
“Vì mẹ là phụ nữ.
Phụ nữ thường khóc nhiều.”
“Con không hiểu điều ấy…”
“Ừ, con không hiểu đâu.
Nhưng đúng là như thế,
Cả giờ, cả mai sau.”
“Sao mẹ khóc hả bố?” -
Cậu bé hỏi bố mình.
“Phụ nữ ai cũng khóc.
Đấy là chuyện thường tình.”
Nhiều năm sau cậu lớn,
Thành một người đàn ông.
Câu hỏi ngày xưa ấy
Vẫn vương vấn trong lòng.
“Vì sao phụ nữ khóc?”
Cậu tự hỏi hàng ngày.
Cuối cùng, một hiền triết
Đã giải thích thế này:
“Là vì xưa, Thượng Đế
Khi tạo ra con người,
Ngài dành cho phụ nữ
Những phẩm chất tuyệt vời.
Họ có trái tim lớn
Và tình yêu bao la
Để che chở thế giới,
Mọi người và mọi nhà.
Họ có đủ sức mạnh
Để mang nặng đẻ đau.
Đủ kiên nhẫn gánh chịu
Mọi lo lắng, buồn rầu.
Hơn thế, bao vất vả
Họ nén chịu trong lòng,
Chỉ mong làm điểm tựa
Cho con và cho chồng.
Duy nhất chỉ một cái
Phụ nữ dành cho mình.
Là những giọt nước mắt,
Nóng bỏng và nặng tình.
Nếu không có nước mắt,
Không được khóc thỏa lòng,
Phụ nữ không đủ sức
Nuôi con và nuôi chồng.
Vậy, khi thấy họ khóc,
Đừng an ủi, đừng khuyên.
Cứ để họ được khóc,
Chỉ lặng lẽ ngồi bên.